Em của tôi ngày nào đó!

0

Em của tôi ngày đó…!

Ngày tiễn em ra sân bay, chỉ mình tôi đưa em đi. Nhìn em theo dòng người bước dần qua cổng an ninh mà tôi nghe tim mình tan nát.

Tôi có người yêu đầu tiên năm mười lăm tuổi với những cái nắm tay vụng về hay vài cái hôn vội vàng dưới tán phượng xanh rì của buổi trưa hè râm ran tiếng ve.

Tôi làm tình lần đầu tiên năm mười bảy tuổi, mối tình đầu của tôi đã cho tôi biết thế nào là nhục cảm trong ánh đèn vàng lãng mạn và tấm ga giường thấm vài giọt máu trinh.

Tôi gặp em lần đầu tiên trong ngày khai giảng khi bước chân vào giảng đường đại học. Ấn tượng về em trong tôi không phải một cô gái quá đỗi xinh đẹp hay thông minh mà chính là vẻ dịu dàng trong đôi mắt em. Đôi mắt to tròn của cao nguyên với ánh nhìn trong trẻo ngày hôm ấy đã gieo vào lòng tôi một thứ cảm xúc khó tả và đến hôm nay tôi vẫn chưa thể quên được.

Hôm ấy là một ngày nắng vàng trải dài trên con đường khai giảng, tôi đến dự lễ trong tâm trạng không quá hân hoan cũng chẳng buồn chán. Bởi lẽ một đứa học sinh được sinh ra và lớn lên ở mảnh đất Sài Gòn này thì lễ khai giảng chẳng quá quan trọng. Tôi cứ chậm rãi bước vào khu vực dành cho lớp mình, đưa mắt nhìn khắp xung quanh xem những gương mặt xung quanh ra sao. Chính vào khoảnh khắc lơ đãng ấy, một cô gái có đôi mắt như hai viên bi ve trong suốt đang đưa mắt quan sát xung quanh lọt vào tầm nhìn của tôi. Ánh mắt tôi dừng lại nơi em, có điều gì như thảng thốt, như vừa xảy ra một cách bất ngờ với con tim của tôi – một nhịp lạc. Em vẫn đứng đấy, ánh mắt như tìm kiếm ai đó mà không hay có người vừa đánh rơi một nhịp yêu vì mình.

Em không đẹp rạng ngời nhưng gương mặt tròn trịa, nụ cười duyên và đôi mắt ấy khiến tôi in sâu trong tâm trí mình từ ngày hôm đó. Em trong mắt tôi luôn như thế và mãi mãi sẽ như thế! Em đẹp một cách trong sáng và mộc mạc chứ chẳng kiêu sa hay quần áo lụa là. Em là em, thế thôi!

lady 45 - Em của tôi ngày nào đó! - viet-lach, truyen-ngan

Chúng tôi dần kết thân với nhau như những người bạn vẫn hay giúp nhau trong việc học hay đôi lần đón đưa vì thuận đường đến lớp. Tôi có em bên mình như một người bạn tâm giao, kể với nhau những chuyện vui, sớt chia câu chuyện buồn, cùng chia nhau những thứ quà vặt trong lớp học. Trong suy nghĩ của tôi, em là một người bạn tốt, rất tốt và hiểu tôi ngay cả khi tất cả chỉ là im lặng. Tôi chia tay mối tình đầu trong day dứt, em bên tôi để xoa dịu vết thương. Đến khi vết thương không còn nhức nhối thì tôi nhận ra mình đã mang bóng hình em trong tim từ bao giờ.

Từng ngày đón đưa, từng chiều rong ruổi qua những con phố Sài Gòn đông đúc, từng tối dạo quanh hồ Con Rùa để ăn một ly kem mát lạnh khiến con tim tôi chẳng thể nào thôi loạn nhịp. Tôi yêu em qua những tháng ngày dài trôi qua trên giảng đường đại học, bên em trong những lần tổn thương, nhìn em khóc tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài việc cho em một bờ vai để dựa vào khi yếu lòng. Tôi vui khi thấy em cười, tôi đau khi khóe mi ai u sầu.

Em và tôi lần lượt nhìn nhau đi qua những mối tình của người kia trong im lặng, chỉ ôm thật khẽ, vuốt nhẹ mái tóc dài khi em cần một điểm tựa khi chọn một kết thúc cho cuộc tình không hạnh phúc. Chẳng thể nhớ hết bao lần em ôm tôi và khóc, không thế đếm hết những khi nước mắt em tuôn ướt đẫm vai tôi. Tôi chỉ có thể im lặng và ôm lấy bờ vai em khẽ run lên theo từng tiếng nấc nghẹn. Đau đớn quá, phải không em?

Những tháng năm đại học cũng kết thúc, cầm tấm bằng tốt nghiệp trong tay, tôi biết từ nay sẽ không còn bên em được như trước. Những lo toan trong cuộc sống sẽ đưa em xa tôi, tôi không còn được nhìn ngắm em ngồi đọc sách dưới tán cây giữa sân trường vắng, chẳng còn nghe được mùi tóc em trong gió sớm và không còn ai để nói cười bên tôi mỗi ngày. Một nỗi sầu len lén dâng trong tim, có gì cay cay nơi khóe mắt.

Từ ngày đó, em xa tôi. Em chọn làm việc tại một công ty ở tỉnh thay vì bám trụ lại mảnh đất Sài Gòn màu mỡ như bao bạn bè cùng trang lứa. Cuộc sống như cái guồng xoay khổng lồ và vội vã, nó lôi tuột tất cả vào vòng xoay của mình, kéo cả tôi và em vào đấy. Thời gian trôi qua, tôi dần không còn nhớ bao nhiêu ngày xa em nhưng trái tim luôn từng ngày nhắc nhở rằng em ở trong tim tôi, luôn luôn ở đó. Tôi chợt thấy sợ hãi thời gian, một ngày trôi qua là kéo dài thêm khoảng cách giữa em và tôi. Tôi sợ rằng một ngày nào đó, em sẽ chẳng còn nhớ đến tôi là ai, thời gian sẽ phôi phai những tháng ngày tuổi xanh, tình cảm giữa chúng tôi sẽ được cất sâu vào ngăn tủ kí ức.

Tôi vội vàng tìm đến em, chỉ đứng từ xa nhìn ngắm em cho thỏa nỗi nhớ cồn cào của những ngày xa cách. Em vẫn vui tươi như ngày nào, vẫn rạng rỡ nụ cười như ánh nắng mai và ánh mắt vẫn trong trẻo như ngày đầu gặp tôi. Tôi đã chẳng đủ dũng khí để đứng trước mặt em nên đành gửi cho em đôi dòng tin nhắn dù khoảng cách lúc này có là bao bước chân!

–          Thùy lúc này có khỏe không?

–          Thùy khỏe. Dương sao rồi? Hôm nay sao lại rỗi rảnh mà nhắn tin vậy?

–          Cũng lâu rồi không gặp nên muốn hỏi thăm thôi.

–          Ừ, Dương chắc cũng ổn ha?

–          Ừ, cũng ổn. Thùy ổn là tốt rồi.

–          Hôm nào mình café với mấy bạn chung lớp đi. Lâu quá rồi đó.

–          Ok, để mình rủ cho. Nhưng Thùy ở đâu lận?

–          Thì mọi người cứ hẹn đi, chọn cuối tuần ấy rồi Thùy sẽ chạy lên. Ở Bình Dương lận nè!

–          Ừ, để hẹn xong báo nhé! Cuối tuần vui vẻ.

–          Cuối tuần vui nha!

Tôi nhìn em vừa nhắn tin cho tôi vừa mỉm cười mà lòng thấy ấm áp, kết thúc những dòng tin, em bước đến bên một gã trai lạ mặt và họ khẽ hôn lên má nhau một cách âu yếm. Tôi thoáng bất ngờ nhưng rồi mỉm cười bởi tôi mừng cho em, mong em sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Có lẽ con tim em đã an vui trở lại sau những đau buồn ngày cũ, khi mà bờ vai tôi thấm đẫm nước mắt em trong một chiều mưa bay trên đường phố Sài Gòn giữa mùa đông lạnh lẽo.

z2393718002716 51c8be083c02f240ba1811c75b32696e 1024x683 - Em của tôi ngày nào đó! - viet-lach, truyen-nganNhiều lần họp mặt lớp cũ, tôi đều tìm cớ vắng mặt, chỉ dám đứng từ xa xa dõi mắt theo bóng em. Tôi sợ thời gian làm đong đầy nỗi nhớ, tôi sẽ không thể giữ được những cồn cào ấy cho riêng mình khi đứng trước ánh mắt của người tôi yêu – đôi mắt mà tôi đã lạc của hồn mình vào đấy! Em và tôi vẫn trao đi từng dòng tin quan tâm dù ngắn ngủi nhưng tôi biết hàng ngày em vẫn thầm quan tâm cuộc sống của tôi qua những lời em nhắn nhủ. Tôi thấy hạnh phúc với những thứ nhỏ nhoi và vụn vặt đến thế! Tôi ôm ấp tình yêu cho riêng mình, nâng niu nó trong tim như một báu vật trên đời này không có cái thứ hai.

Đến một ngày em báo tin phải quay về Hà Nội, nơi em đã sinh ra và lớn lên. Tôi nghe lòng nhói đau!

Trước ngày em lên máy bay trở về Hà Nội, em và tôi dành cho nhau cả ngày để ôn lại những kỉ niệm cũ nơi góc phố nhỏ hai đứa ăn tô mì gõ, chiếc bàn thân thuộc của quán trà sữa sinh viên. Tôi đưa em qua phố đông, đường vòng đường thẳng, ghé nơi này một chút, gặp người kia một chút. Thời gian sao trôi nhanh quá! Tôi chỉ muốn níu giữ mãi giây phút bên em để con tim không còn đơn côi, bên em nỗi cô đơn trong tôi như được xoa dịu. Từng tiếng em cười, từng lời em nói như liều thuốc cho vết thương rách nát do nhớ nhung cào xé qua ngày dài. Em ngồi sau xe tôi, vui vẻ nói cười, khẽ tựa cằm vào vai, có khi hát vu vơ câu gì,… Tôi làm sao quên, làm sao không nhớ, làm sao không đau khi biết chỉ phút chốc thôi em sẽ rời xa chốn này. Khoảng cách địa lí chẳng là gì khi một chiếc vé có thể giải quyết, hơn hết là trái tim tôi như chết dần bởi tháng ngày xa em khác nào chốn địa ngục trần gian.

Nỗi nhớ còn đáng sợ hơn bất kì kẻ thù nào, bởi kẻ thù có thể làm đau đớn thể xác chứ không thể bóp nát con tim đối phương. Còn nỗi đau nào hơn nỗi đau phải xa em, tôi chẳng còn có thể tiếp tục từng chiều dõi theo bóng em từ xa để khi nhìn em ngồi sau lưng một gã trai khác lại âm thầm lái xe hơn năm mươi cây số để về lại căn phòng đơn độc. Tình yêu tôi dành cho em sao quá xót xa! Quá đớn đau!

Ngày tiễn em ra sân bay, chỉ mình tôi đưa em đi. Nhìn em theo dòng người bước dần qua cổng an ninh mà tôi nghe tim mình tan nát. Có tiếng gào thét, có nỗi đau nào dày vò cõi lòng nhưng tôi vẫn mỉm cười để em tin rằng tôi vẫn ổn. Tôi không muốn nhìn thấy em lo lắng, chỉ muốn ngắm mãi nụ cười trên môi em như ngày đầu gặp gỡ.

Em đi rồi, lòng tôi vỡ nát.

Vài năm sau em lấy chồng, một người đàn ông tốt và yêu thương em thật lòng. Tôi bắt chuyến bay từ Sài Gòn đi Hà Nội tham dự hôn lễ của em trong một ngày thu man mác buồn. Tôi nhìn em rạng ngời trong hạnh phúc mà gắng kiềm lòng, đặt lên môi một nụ cười thật tươi để chúc em trăm năm hạnh phúc bên người thương yêu.

Tiệc tàn, mọi người ra về. Tôi chào em vội vã, bỏ lại sau lưng câu hỏi không lời đáp.

–          Khi nào Dương mới chịu lấy chồng?

Carmen

Châu Carmen Nguyễn - Business Development & Sales. Với hơn 10 năm làm việc trong lĩnh vực marketing & sales các ngành mẹ và bé, thời trang cao cấp và bán lẻ. Và hơn 5 năm trong hoạt động đào tạo. Là thành viên của The Unbeaten Team (TUT).