Từ ngày rời xa người “ấy”, cô đã tìm cho mình một công việc tốt với tấm bằng đại học loại khá. Thế thì vẫn may mắn hơn nhiều người! Cô cố gắng cho vị trí nhân viên Marketing tại một tập đoàn lớn và mong đây sẽ là bước đệm tốt cho tương lai sau này. Đôi lúc rảnh rỗi, cô tập tành viết lách thêm ngoài công việc hàng ngày ở công ty như một cách sử dụng thời gian hữu ích nhất. Lục lại máy tính cũ thì không thiếu những đoạn cảm xúc cô viết trong những năm tháng còn người “ấy”, tuy không đầu không cuối nhưng rất thật. Một lần, hai lần và những lần sau nữa bài của cô được đăng trên một tạp chí online. Tuy chẳng có nhuận bút gì nhưng cô xem đó là niềm vui, động lực vượt qua những ngày tháng rập khuôn một cách nhàm chán cho những đêm không ngủ.
Ngày ấy cô đã chẳng nghĩ mình có thể trở thành cây bút nổi tiếng hay viết nên những tác phẩm làm tan chảy trái tim người đọc. Cô xem đấy là duyên là cái may mắn bản thân có được trong đời này sau những mất mát, buồn thảm đã trải qua. Đôi lúc cô muốn viết một điều gì đó cho chính mình, cho người “ấy” nhưng lại thôi vì có những người chỉ nên nằm trong tim, có những điều tốt nhất là ngủ yên trong ký ức hơn là trỗi dậy trong đời.

Cô hàng ngày đi làm ở công ty, tối về viết lách. Cuối tuần có dành chút thời gian rảnh tham gia các hoạt động cộng đồng để thấy cuộc đời này còn nhiều điều ý nghĩa hơn là nhốt mình trong bốn bức tường lạnh lẽo mà đối mặt với màn hình máy tính liên tục nhảy múa những con chữ tuôn trào từ mười đầu ngón tay. Tuy có vẻ bận rộn nhưng cô vẫn duy trì việc chạy bộ mỗi sáng để duy trì trạng thái tinh thần minh mẫn và sức khỏe. Người ngoài cứ ao ước cuộc sống đơn giản đến nhàn nhã cô đang có. Đúng là đáng mơ ước thật!
Một thời gian dài cô thấy mình sợ yêu, sợ người ta đối với nhau toàn bằng giả dối mà lo lắng không biết liệu có đủ tinh tường mà chọn lấy người đàn ông cho đời mình. Cô chọn cô đơn cho từng đêm miệt mài ôm gối chiếc mà sáng tác nên những đau thương, chọn lặng lẽ giữa những ngày lễ ồn ào, chọn một mình giữa những cặp đôi yêu nhau. Cô chọn lấy an toàn.
Cô tự an phận với những cô đơn vây kín những tối một mình hay sáng chủ nhật ngồi bên hiên nhìn từng đôi đưa nhau đi chơi vào dịp cuối tuần. An phận và chấp nhận điều mình chọn một cách nhẹ nhàng, không suy nghĩ, không muộn phiền. Mọi thứ nhẹ như những trái chò nâu xoay xoay trong gió chiều để đáp trên tay cô gái có đôi mắt buồn luôn mở to nhìn đời – một đôi mắt nâu trong trẻo.

Cô đơn là an toàn – định nghĩa cho những người lo sợ bị lừa dối trong tình yêu.
Bố mẹ cô giờ đây gần như đã quên chuyện cũ và an nhàn với cuộc sống không lo toan tại căn hộ cao cấp. Cô tự cho phép mình có không gian riêng khi đã chăm lo cho gia đình những điều kiện tốt nhất có thể. Cô tặng cho mình một căn nhà nhỏ với khoảng sân rộng xung quanh nằm ở ngoại thành sau nhiều năm làm việc.
Căn nhà nhỏ xinh với tầng trệt và gác mái, xung quanh là khoảng sân khá rộng với chiếc xích đu làm bằng gỗ và dây thừng treo lên cành cây to trong sân. Quanh nhà là hàng rào gỗ với mấy loại dây leo hoa nở quanh năm. Tuy có phần cũ kĩ do nhiều năm không người lui tới chăm sóc nhưng cô tin đây là nơi dành cho một trái tim cần sự yên tĩnh – dành cho cô.
Cô cho người sơn lại ngôi nhà màu trắng, sửa lại một chút ở cầu thang lên gác mái và kiểm tra một chút về hệ thống điện, nước. Trước hiên vẫn còn chỗ trống đủ cho một bộ bàn ghế để tận hưởng một buổi chiều thi vị với chút trà và bánh ngọt. Vật dụng trong nhà cũng đơn giản, một bộ bàn ghế gỗ vừa tiếp khách và dùng làm nơi làm việc, phòng ngủ với đèn vàng ấm áp. Vẫn có một phòng làm việc riêng với kệ sách và tài liệu, tất cả đều bằng gỗ, rất phù hợp với căn nhà. Bên các ô cửa sổ sẽ đặt những chậu hoa, căn bếp nhìn ra khoảng sân cho phép cô nhìn thấy ai đang đến thăm khi còn mải mê với những công thức nấu ăn mới. Gác mái sẽ tạm thời cất những vật dụng chưa cần đến. Đơn giản nhưng thật ngọt ngào!
Cô thầm mong một ngày sẽ trở thành vợ, sẽ bận rộn với bữa cơm chiều và mong ngóng người đàn ông của mình về qua ô cửa sổ từ căn bếp nhỏ để có thể chạy ra ôm lấy chồng khi anh ấy vừa vào đến cửa hay dành một chút bất ngờ vào ngày đặc biệt của hai người. Mọi thứ thật tuyệt vời và nó càng tuyệt hơn khi trở thành sự thật!

Bao năm tháng lăn lộn trên đường đời với gánh gia đình đã có lúc thấy quá mệt mỏi muốn buông xuôi, muốn dừng lại và đôi lần là gục ngã nhưng nhìn về cuối con đường – nơi có gia đình, có người cha già, người mẹ hàng ngày vẫn mong bước chân con về mà gắng bước thêm từng tháng ngày qua những khó khăn. Ngày trôi qua, công việc như guồng xoay giết chết cảm xúc và chiếm hết thời gian để cô có thể nghĩ đến một mối quan hệ hay một ai đó. Đôi lúc thấy lòng lạnh lẽo đơn côi nhưng nhìn quanh cũng chẳng thể nào tìm thấy một bờ vai để tựa vào. Một bờ vai cho yên bình khó đến thế sao?
Có những đêm vắng, một mình bên ly rượu đầy, rượu đầy rồi vơi mà sao lòng ta không như rượu, chẳng thể vơi mà ngày càng thêm đầy! Khói thuốc tỏa vào không gian tịch mịch để thấy cái cô liêu riêng mình, khói cứ lượn vòng thành những đường cong mềm mại rồi bay lên cao, lên cao mãi nhưng chẳng thể thành sợi dây kéo chủ nhân ra khỏi những cô đơn lạnh lùng. Buồn lắm, lạnh lẽo lắm! Cái lạnh ấy không đơn giản là lạnh đôi bàn tay trong mùa đông rét mướt mà còn lạnh cả trái tim dẫu là ngày hè nóng bức – cái lạnh trong lòng thì chẳng còn cái lạnh nào hơn nữa cả! Cái lạnh của ngày đông một lần len vào trái tim kẻ cô đơn để rồi chọn nơi ấy mãi làm nơi trú ngụ mà chưa bao giờ muốn từ bỏ, thành ra cái lạnh ngày đông với những cơn mưa rét mướt cũng chẳng so sánh được với trái tim gần như đóng băng trước những lời nói ngọt ngào, cử chỉ săn đón của những chàng trai xung quanh. Không biết vì tim quá lạnh lẽo hay vì những sự ấm áp ấy chưa đủ sức làm tan chảy lớp băng đã bao bọc lấy yêu thương từ bao giờ.
Không biết vì tim đã khép cửa hay vì yêu thương chưa đủ chân thành?

Cõi lòng nào đâu lạnh lẽo, vẫn thầm mong một vòng tay yêu thương để vùi mình vào đấy sau ngày dài mệt mỏi mà hít hà mùi hương thân thuộc đến lạ lùng. Bấy nhiêu đó cũng hồi sinh phần nào tâm hồn đang ngày càng cằn cỗi vì mất dần đi sự sống. Có ai biết cô đã khao khát thế nào cho một tình yêu thật sự, cho một người đàn ông mà mỗi đêm vẫn dịu dàng vòng tay ôm lấy bờ vai bé nhỏ, che chở tâm hồn yếu đuối. Thậm chí lắng nghe cô khóc để nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt lăn dài trên má. Cô đã khát khao một người đàn ông như thế, một tình yêu như thế!
Tình yêu không làm người ta giàu hơn hay khỏe mạnh hơn nhưng cuộc sống không có tình yêu thì phần nào trong trái tim chỉ là tồn tại chứ chưa hẳn là cuộc sống thực sự.
Thời gian trôi qua, đưa người ta gần hơn với những giá trị thuộc về gia đình, những niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng được làm cùng nhau sẽ trở nên vô cùng đáng nhớ. Có lẽ đến lúc cô cần tìm cho mình một tình yêu, một người chia sẻ cuộc sống này để trái tim thôi thổn thức.
(còn tiếp)
Carmen