Đàn bà là thứ sinh vật mong manh và luôn khao khát được yêu thương. Những nũng nịu, hờn dỗi là một thứ bản năng mà người đàn bà nào cũng mang trong người và mong chờ một ngày người đàn ông dành cho mình sẽ xuất hiện để đàn bà mặc lên mình chiếc váy công chúa. Gặp được người đàn ông dành cho mình, có thể sống trong yêu thương thì cả đời này có thể mãi là nàng công chúa xinh đẹp, sống cuộc đời hạnh phúc như chuyện cổ tích.
Chỉ tiếc không phải chiếc váy nào cũng vừa vặn với thân hình đàn bà nên đàn bà phần lớn chấp nhận khoác lên người chiếc áo choàng đen, che giấu hết vẻ đẹp của bản thân.
Đời không như mơ và công chúa thì không phải ai cũng có được may mắn ấy. Đa phần, đàn bà thường chọn cho mình màu áo đen rồi lầm lũi lao vào những lo toan, bị nuốt chửng bởi guồng quay cuộc sống hàng ngày. Làm đàn bà như mang cái tội vậy. Ngu ngốc thì bị lừa dối, thông minh sắc sảo thì thiên hạ cho rằng đa đoan, đanh đá; an phận thì bảo ăn bám, một tay gây dựng sự nghiệp thì mang tiếng “dễ có mấy tay”. Chung quy lại thỉ gói gọn trong một chữ “tội”.
Đàn bà một lần đau thường co vào vỏ ốc riêng mình, cứ lao đi giữa những cơn gió táp đến rát da thịt để rồi quên mất những xúc cảm đang gào thét đến rách toạc cổ họng nơi con tim chưa từng liền sẹo. Một ngày, đàn bà giật mình nhìn lại sau một thời gian dài chìm đắm mình trong bận rộn đến mệt nhoài thân xác lẫn tinh thần mới thảng thốt nhận ra rằng ta đã chìm giữa dòng nước lạnh lẽo, rất sâu đến mức còn chẳng nhìn thấy ánh mặt trời qua làn nước buốt giá. Đàn bà vốn dĩ yếu đuối, mong manh và dễ tổn thương.
Đàn bà thường tự lừa mình rằng mọi thứ sẽ ổn, tất cả rồi sẽ qua, bản thân có thể làm tốt mọi việc nhưng sự thật hoàn toàn đối lập. Ngay cả khi mạnh mẽ nhất là khi yếu đuối nhất, những bức tường lần lượt được xây lên bằng nước mắt và nỗi đau nhìn tuy kiên cố mà vô cùng mong manh. Những can trường vẻ ngoài rốt cục chỉ là bức bình phong cho những nát tan trong trái tim tơi tả những thương tích. Càng gai góc, càng yếu đuối; càng rạng rỡ, càng đong đầy nước mắt.
Sống qua những ngày tháng đớn đau, gồng mình trước thế gian, đàn bà không gục ngã vì bản thân chẳng cho phép điều ấy. Đàn bà cố gắng chối bỏ rằng mình cần một bờ vai, một người đàn ông có cái ôm ấm áp nhưng kì thực lại không ngừng khao khát yêu thêm một lần để một phúc chốc có thể khoác lên mình chiếc váy công chúa. Dù rằng mong manh, ngắn ngủi.
Đàn bà đau nỗi đau riêng mình, thương cho thân mình nhưng chẳng dám kêu than một lời, chẳng dám rơi một giọt nước mắt. Ngày qua ngày chỉ còn nụ cười trên môi mà nước mắt tràn trong tim.
Có chăng một người đàn ông sẽ đến, khoác lên chiếc váy công chúa một ngày nào?
Carmen