Sau cùng rồi tôi cũng hiểu vì sao có những người đàn bà dù cho độc thân họ vẫn không quên chăm sóc bản thân và yêu chiều chính mình, hiểu vì sao họ luôn xinh đẹp khi rời khỏi nhà cho dù đêm hôm qua đã có những thứ tan nát trong tim. Sau cùng thì tôi đã hiểu lý do của họ khi chúng trở thành lý do của chính tôi.
——————————–
Tôi dần nhận ra những nếp nhăn nơi đuôi mắt khi cười, khóe miệng đã có đôi vệt hằn sâu và trán xuất hiện thêm vết tích thời gian khi cau mày. Thời gian đã dần ghi lại dấu ấn trên gương mặt.
Tôi vẫn biết thời gian với thứ quyền năng đáng sợ kia sẽ không thể nào bị đẩy lùi dù cho hàng trăm liệu trình trẻ hóa hay hàng ngàn lần đi spa. Rồi tôi sẽ chẳng còn giữ được làn da căng bóng, gương mặt tươi trẻ tràn đầy sức sống nữa. Mọi điều đều phải tuân theo quy luật tự nhiên như một lẽ sinh diệt thường tình trong cõi đời này. Nhan sắc cũng thế!
Tôi độc thân. Ừ, thì độc thân nhưng tôi biết được sức hút nơi mình đối với đàn ông chưa từng suy giảm cho đến thời điểm này. Thậm chí, chúng còn tăng lên từng ngày. Chúng ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn bởi tôi như một quả dâu căng mọng ngày càng chín đỏ và đầy mời gọi những kẻ dễ dàng bị cám dỗ ngoài kia. Như một đóa hoa đến độ nở rộ, khoe sắc một cách rực rỡ nhất khiến lòng người mê đắm. Tôi ngày càng chín muồi hơn với những thứ cuộc đời này ban tặng. Nhan sắc, tinh tế, thông minh và bạc tiền.
Như một thứ mật ngọt và đàn ông theo nhau chết chìm trong đấy!
Tôi độc thân bởi chẳng muốn phí đi thứ vũ khí mạnh mẽ nhất mà bản thân may mắn có được – nhan sắc. Đó không phải là vũ khí tối thượng nhưng bên cạnh những thứ tôi học hỏi trong những tháng năm cuộc đời dạy dỗ thì đó là một trong những yếu tố khiến tôi dễ dàng hơn trên bước đường đi tới. Ừ, chỉ là dễ hơn.
Tôi từng băn khoăn vì sao có những người phụ nữ không tuổi, vì sao có những người dành hàng đống tiền bạc cho việc chăm sóc sắc đẹp hay vì sao có người tốn hàng giờ đồng hồ cho việc chăm sóc da. Vì sao và vì sao… Đến khi tôi hiểu ra thì thời gian và tiền bạc tôi vung vào những lần chăm sóc bản thân cũng không ít.
Tôi nhận ra mình cần nhiều thời gian hơn cho việc gìn giữ vẻ ngoài và kéo dài tuổi xuân cho chính mình. Ừ, tôi cần như thế! Chẳng phải luyến lưu chi năm tháng xuân sắc mà vì tôi cần chúng như một điều tất yếu vậy. Và chăm sóc vẻ ngoài trở thành một phần trách nhiệm với bản thân lẫn công việc.
Tôi không bận tâm việc đàn ông say mê thế nào khi tôi tô một đôi đôi đỏ mê đắm, nhìn một ánh nhìn sắc sảo. Tôi chỉ quan tâm tôi trong gương kia xinh đẹp nhường nào và yêu kiều ra sao. Bởi chính thứ ấy mới khiến tôi tự hài lòng và làm tốt những điều còn lại. Đàn ông có say mê, có cưng chiều thì mãi cũng là đàn ông. Họ chẳng thuộc về tôi bao giờ. Thế nên chẳng cần bận tâm về những điều ấy. Có chăng, họ sẽ thêm vào chút sắc màu cho ngày thêm tươi đẹp mà thôi! Ngày thêm xinh, đời thêm lung linh.
Tôi yêu chính mình, đôi khi gần như phát cuồng hay biểu hiện của hội chứng tâm lý về việc yêu bản thân quá đáng nhưng tôi biết tất cả đều không đúng. Tôi yêu chính mình bởi tôi xứng đáng nhận được điều ấy và đàn ông vây quanh là chọn lựa của họ. Mọi thứ hoàn toàn không do tôi quyết định. Đàn ông không phải trẻ con nên tất nhiên họ biết rõ điều họ muốn là gì nơi một người độc thân và có chút khiếu hài hước như tôi đây. Một cuộc vui hay vài màn tấu hài là điều tôi luôn sẵn lòng với sự tự nguyện trở thành một vai diễn phụ trong vở kịch đời tôi từ những người đàn ông ấy. Tôi vui lòng đón nhận những sự tự nguyện ấy như đón lấy một món quà mà không bận tâm hay chút ý nghĩ từ chối. Sao phải từ chối một tấm lòng?
Suy cho cùng cũng là thay nhau diễn cho tròn vai một tấn bi hài kịch cho đời trọn một vòng xoáy. Suy cho cùng nhan sắc kia chăm lo cũng vì một chút tâm với người, vì một chiếc mặt nạ hoàn hảo với đời, vì một chút hoàn thiện với lòng. Suy cho cùng cũng là cám dỗ, ái tình, nhan sắc lẫn bạc tiền. Chúng cuộn lấy nhau, co kéo nhau, dẫm đạp nhau, tranh giành lẫn nhau như những con thú hoang khi đói khát, khi hoang lạc.
Nghĩ đến tận cùng, nếu xem nhan sắc là một thứ vũ khí và đàn ông xung quanh là những vai diễn cho trọn vở kịch đời thì giữa cuộc đời này độc thân là vũ khí tối thượng và nhan sắc là một loại độc dược hòng chuốc say cả nhân gian còn thói đời miệng lưỡi là lưỡi gươm sắc bén nhất người đời từng được biết. Thế thôi rồi sẽ tàn, sẽ tan.
Kịch hạ màn, nhan sắc cũng sẽ phai tàn sau từng ấy năm tháng, sau từng đó phấn son. Rồi thôi một vở kịch đời cũng đầy bi ai, hài hước, dục vọng, tham lam,…
Đến cuối cùng, nếu xem nhan sắc là vũ khí thì chúng là con dao hai lưỡi. Hạ người và đánh gục chính mình.
Carmen