Người thường gửi cho tôi những tin nhắn nhắc nhở. Chúng đơn giản, ngắn gọn nhưng đủ cho tôi thấy người quan tâm thế nào.
Tôi có thói quen lưu lại những tin nhắn yêu thương và đọc lại chúng những khi nhung nhớ. Vốn dĩ tôi ghi nhớ những điều khiến bản thân hạnh phúc rất tốt nhưng vẫn duy trì thói quen đọc lại tin nhắn bởi không muốn bỏ sót bất kỳ sự quan tâm hay tình cảm nào người dành cho tôi. Từng lời người nói, từng điều người nhắn gửi tôi đều nâng niu, lưu lại nơi trái tim mình. Tình tôi êm đềm trong tim như dòng sông Thames trải mình qua Luân Đôn suốt hàng thế kỷ qua.
Người quan tâm từng việc nhỏ, tuy không nói nhưng mọi chuyện người đều để tâm, đều hiểu tôi nghĩ gì và lí do cho từng hành động nơi tôi. Khi tôi hút thuốc, người không cấm chỉ nhẹ nhàng đứng phía sau nhắc rằng điều đó không tốt cho sức khỏe. Khi tôi ở lại văn phòng làm việc muộn, người nhắn tin nhắc nhở tôi hãy về nhà. Khi tôi không vui trong lòng, người bên cạnh trong lặng im, cho tôi mượn một bờ vai vững chãi để tựa vào.
Từng điều người làm, dù không nói ra nhưng tôi biết là người thương, quan tâm đến tôi một cách đều đặn và tỉ mỉ. Quan tâm và thấu hiểu. Người biết khi nào tôi cần một cái ôm, khi nào là một nụ hôn và khi nào là một bờ vai để khóc cho vơi đi nỗi buồn chất chứa. Bàn tay người thô ráp, vòng tay người mạnh mẽ và bờ vai rắn chắc cho tôi dựa vào đấy như một điểm tựa sau tất cả khó khăn, chông gai phải đi qua. Người như một điểm dừng chân, cho tôi thêm sức lực để đi tới phía trước. Là người tự nguyện, là người yêu thương.
Người ngồi bên cạnh, nghe tôi nói, lau đi nước mắt. Người xin phép được ôm, người nhấc bổng tôi như một đứa trẻ cần được dỗ dành rồi đặt vào lòng mình. Cứ thế, người ôm trọn lấy tôi trong sự chở che và ấm áp. Tôi đã ước phút giây ấy kéo dài mãi. Mỗi khi tôi buồn, người thường đặt tôi ngồi vào lòng, tay lau đi nước mắt và khẽ hôn lên trán, lên mắt. Hẳn là yêu thương ấy rất dịu dàng và đậm sâu, tôi chẳng biết có thể tìm gặp thêm lần nào ở ai khác nữa trong đời này.
Tôi không phải vì được yêu thương mà đòi hỏi, chỉ là ngoài người thì không ai có thể thấu hiểu đủ để tôi cất lời sẻ chia. Từng ngày có người kề bên, tôi cảm nhận những yêu thương kia là điều mình đã luôn tìm kiếm từ bấy lâu bởi lẽ bên người mọi nghĩ suy đều được thấu hiểu mà không cần nói ra thành lời.
Tôi ước mong một ngày người và tôi sẽ lại thành một đôi, tôi lại có thể nói rằng tôi yêu người và thuộc về người. Một lần nữa thôi.
Carmen