Cơn mơ hoang

0

Yêu nhau rồi xa nhau là một quãng đường dài với nhiều yêu thương, hờn giận đầy xúc cảm. Con đường ấy ai cũng qua ít nhất một lần, với một số người là vài lần phải bước qua những ngày u buồn ấy. Vậy còn con đường cho những người xa nhau về với nhau có thực tồn tại không? Liệu có con đường nào cho những yêu thương về bên nhau không?lady 376 9 - Cơn mơ hoang - viet-lach, tan-van
Tôi nhận ra mình còn thương lắm người cũ sau khi rời xa và bước tiếp bên cạnh những người khác, cầm thêm những bàn tay khác, hôn thêm nhiều đôi môi khác,… Sau rất nhiều điều tôi trải qua cùng những người sau, tôi nhận ra điều trái tim muốn nói. Tôi còn yêu thương người xưa nhiều lắm! Hình bóng người cứ khắc sâu vào tim, từng lời người nói vẫn còn vang vang bên tai. Tôi cứ mong chờ những điều lặp lại tương tự người từ người yêu mới. Tất cả chỉ là ảo vọng.
Tôi thường xem lại những hình ảnh ngày cũ khi cùng nhau chinh phục những quãng đường dài, những nơi ghé qua trong ngày còn bên nhau hay những đoạn clip được ghi lại những lần đối thoại giữa chúng tôi. Tất cả như những mũi tên độc lần lượt nối nhau mà đâm sâu vào trái tim trong đêm lạnh vắng, mịt mù. Tôi không ít lần tự nhủ rằng tất cả đã qua, những gì còn lại lúc này chỉ là bóng ma ký ức. Quá khứ chỉ để nhìn lại chứ không là nơi có thể quay về. Rất nhiều lần như thế, tôi tự nói với mình từ ngày này qua ngày khác.
Tôi không còn đủ cứng rắn để dứt khoát rằng mọi chuyện đã qua, người và tôi không còn có thể chung bước trên con đường lần nào nữa. Tôi sau cùng phải nhờ đến đồng xu quyết định, rằng mặt sấp và mặt ngửa mang hai kết quả trái ngược. Và khi đồng xu chạm đất là lúc tôi có đáp án cho câu hỏi khiến lòng hoang mang trong từng ấy thời gian dài. Ấy vậy mà, khi đồng xu tung lên, tôi lại quay lưng bỏ chạy thật nhanh. Tôi không muốn đồng xu đưa ra mặt sấp, tức phải từ bỏ hy vọng trở về bên người. Tôi đã quá yêu, chìm quá sâu vào những xúc cảm mà khiến lòng không cam tâm. Tất cả gói gọn lại trong ba chữ “không cam tâm”.lady 376 8 - Cơn mơ hoang - viet-lach, tan-van
Tôi vì yêu mà không cam tâm buông bỏ hình bóng người dù những gì nhận được đến lúc này chỉ là những suy nghĩ mông lung, những đêm hoang mang, những đêm ướt đẫm gối, những nỗi buồn hoang hoải khi ngày sắp hết,… Nhìn thấy người bên cạnh mà sao xa xôi quá. Từng ngày gặp gỡ mà lòng cứ phải lặng im, nào dám cất tiếng rằng tôi còn yêu thương từ sâu lòng này. Cứ thế mà ngày qua ngày, đêm qua đêm, hết lần này đến lần khác người nói “Xin chào” rồi “Tạm biêt”. Tôi chẳng biết nói gì hơn ngoài đáp lại người bằng nụ cười như bao ngày qua.
Tôi tự hỏi lòng không biết khi nào mới đủ dũng khí để hỏi người một điều từ lâu chất chứa trong lòng. Cho đêm không còn dài đằng đẵng, cho chiều không chơi vơi và trái tim không còn hoang mang, mơ hồ về một tình yêu.
Tôi sợ lời từ chối bởi có lẽ trái tim tôi sẽ nát tan vì không chịu nổi điều đó. Tôi nhiều lần muốn hỏi nhưng rồi ngập ngừng không nói thành lời, tất cả đều chỉ diễn ra trong suy nghĩ hết lần này đến lần khác. Tất cả cứ thế trôi qua theo từng ngày, tôi từng ngày sống trong cơn mơ hoang của chính mình cùng vết thương lòng không thôi đau nhói từng đêm.
Có thật người muốn bên tôi hay chỉ là phút nhất thời quan tâm mà tôi thì nghĩ quá nhiều? Tôi vẫn muốn một lần hỏi người dù biết rằng trái tim không thể chịu được một lời từ chối. Có lẽ như thế mới khiến tôi cam lòng mà bước đi. Là quá yêu, quá cuồng si mà đến khi tận cùng yêu thương vẫn không thể rời đi. Cứ phải chờ thêm một chút, tổn thương thêm một chút, đau đớn thêm một chút đến khi không còn chịu đựng thêm được nữa mới có thể bước đi mà nước mắt cứ nhạt nhòa con đường. Có thể, đến tận cùng mới đủ đớn đau mà cam lòng rời xa.

Carmen

Châu Carmen Nguyễn - Business Development & Sales. Với hơn 10 năm làm việc trong lĩnh vực marketing & sales các ngành mẹ và bé, thời trang cao cấp và bán lẻ. Và hơn 5 năm trong hoạt động đào tạo. Là thành viên của The Unbeaten Team (TUT).