Nàng là ai, Carmen của tôi?

0

Tôi là kẻ dành đêm dài cho những cuộc hành trình vào thế giới của nỗi buồn dường như bất tận. Tôi là kẻ thích cảm giác đau đớn đến nghiện ngập. Từng đêm ngồi trong bóng tối, những ngón tay thon lướt trên làn da lần tìm những vết thương còn rỉ máu, khẽ chạm vào những vết sẹo lồi lõm trông đến đáng sợ dưới ánh nắng mặt trời. Tôi thích bóc trần chính mình, bóc trần những nỗi đau không lành lặn mà cứ sưng tấy rồi mưng mủ đến đáng sợ. Chúng cứ đau đớn âm ỉ, ăn mòn tất cả cảm xúc trong tâm hôn để sau cùng, thứ tôi còn lại sau biết bao lần tổn thương là một tâm hồn trống rỗng, mục ruỗng đến đáng sợ.lady 376 15 - Nàng là ai, Carmen của tôi? - viet-lach, tan-van

Tôi ví tâm hồn mình như một thân cây đã già cỗi và chằng chịt bao nhiêu vết sẹo vì mưa gió, giông bão cuộc đời đã không chút xót thương khi quật lên đấy những vết xước, những vết thương sâu đến bật máu, róc cả da thịt theo cùng dòng máu tuôn chảy. Những thứ đau đớn âm ỉ ấy như một loài sâu, chúng ăn vào bên trong thân cây, đục khoét từng ngày từng ngày một cách tàn bạo nhất, chúng hủy diệt hết những thứ cảm xúc tươi đẹp và sinh ra những điều u tối, buồn bã. Tâm hồn tôi dần như thân cây, ngày càng khô cằn, mất đi những sức sống cần có cho một con người. Tất cả trở nên mục ruỗng, chỉ còn lớp vỏ cây xám xịt che phủ bên ngoài. Lớp vỏ ấy, chỉ cần một nhát rìu sẽ vụn vỡ ngay, tất cả sẽ vỡ tung ra và tan thành hàng ngàn mảnh vương vãi khắp nơi trong khu rừng nơi chỉ có bình yên với mây trời và những câu chuyện mà ngọn gió thầm thì kể chuyện.

Tôi nghiện những cơn đau đến xé lòng, đau đến thắt tim và dày vò tâm can. Tôi nghiện những nỗi hoang mang gặm nhấm tâm hồn mình trong những đêm giấc ngủ đi hoang không về. Những nỗi đau ấy, vết thương ấy cho tôi biết mình còn sống, còn tồn tại giữa cuộc đời chất chứa biết bao gian dối, ngập ngụa đau thương này. Tôi muốn hiểu rõ rốt cục là vì điều gì mà nước mắt lăn lặng lẽ từng đêm thâu, vì điều chi mà tim quặn thắt từng cơn, vì điều chi mà từng nỗi đau cứ đeo bám những cơn mơ dài không yên giấc bằng những tiếng nấc nghẹn không thành lời, vì điều chi mà như thế…!

Tôi muốn phơi bày những nỗi đau của mình dưới ánh sáng trong khu rừng riêng biệt ấy! Tôi muốn ánh nắng kia sẽ hong khô nước mắt trong những đêm dài thấm đẫm con tim, những con gió sẽ thổi bay dấu vết của thương tích ngày xưa, không khí sẽ như một phương thuốc nhẹ nhàng chữa lành bao nhiêu tổn thương phải chịu. Những loài chim sẽ mang đến lá hoa xinh đẹp che phủ lên những vết sẹo đáng sợ, những loài thú nhỏ sẽ đặt lên đấy những quả thông, những hạt dẻ chúng tìm được như một cách chia sẻ, những con vật đáng yêu sẽ ở bên, nhìn ngắm bằng đôi mắt trong veo, đáng yêu…. Tôi mong nỗi đau của mình theo đó mà vơi đi phần nào, nỗi buồn sẽ nhạt nhòa trong những điều tốt đẹp vừa nhận được từ những sự tốt đẹp…lady 376 20 - Nàng là ai, Carmen của tôi? - viet-lach, tan-van

Tôi muốn lột sạch những thứ giả dối, những lời ngụy biện cùng những lý do che đậy cho nỗi đau cũng như thoát ra khỏi lòng thương hại và sự cảm thương của người đời. Tôi muốn mình đủ can đảm để nhìn vào những điều đen tối nhất, chạm vào những vết thương sâu nhất của chính trái tim mình để từ đó biết được điều gì có thể đưa tôi ra khỏi vùng đau đớn đấy, giúp tôi thoát khỏi vũng lầy bi thương ấy. Tôi muốn viết nên tất cả đớn đau ấy để người đời có thể tìm thấy chính họ trong câu chuyện của mình, để những vết thương ấy có cơ hội lành lặn, được thấu hiểu và chăm sóc một cách phù hợp để nỗi đau không kéo dài mà không có điều chi phải mục ruỗng.

Những vết thương sẽ tự kể ra câu chuyện của mình, phơi bày những điều thầm kín nhất và nói ra những điều đã cảm nhận hay phải chịu đựng. Có thể khóc, có thể đớn đau, có thể tức giận hay uất hận một ai đó, một điều gì đó nhưng sẽ vơi đi những chất chứa để lòng nhẹ nhàng hơn, để yêu thương có cơ hội đến gần và thay chỗ cho những điều buồn bã. Tôi mong sau những câu chuyện nhiều nước mắt và đôi khi là thấm đẫm máu, mỗi vết thương sẽ được yêu thương xoa dịu, bên cạnh và nỗi đau dần biến mất nhường lại cho những niềm vui mới. Nơi vết sẹo cũ rồi sẽ không còn sần sùi, ghê sợ mà sẽ nở ra những loài hoa xinh đẹp, với cánh hoa mong manh như niềm hạnh phúc tinh khôi chưa một lần biết vụn vỡ. Cỏ sẽ xanh, từng đàn bướm bay lượn, những con sóc nâu lại nhảy nhót trên thảm có cùng nhau trong những ngày nắng vàng ruộm cả khu rừng.

Tôi là kẻ may mắn nhưng cũng không kém phần tàn nhẫn khi được phép chạm vào vết thương còn chảy từng dòng máu tươi của kẻ khác qua sự cho phép của họ. Bằng những câu hỏi, tôi chạm vào vết thương ấy thật sâu, cho đến khi họ gục ngã vì đớn đau. Tôi muốn biết nỗi đau ấy kỳ thực là điều gì, chúng có phải là một vết thương hay chỉ đội lốt một kẻ đáng thương mà thôi. Tôi muốn mình cảm nhận tất cả nỗi đau kể cả khi chúng thuộc về người khác. Tôi tham lam, tôi muốn nhìn thật sâu, quan sát thật kỹ những cảm giác không thuộc về mình, tôi muốn nhìn hết những góc độ và khía cạnh khác nhau của cùng một sự việc để có thể làm dày thêm trải nghiệm riêng mình.lady 376 10 - Nàng là ai, Carmen của tôi? - viet-lach, tan-van

Tôi có lẽ chẳng là ai trong đời này ngoài việc bóc trần những vết thương của chính mình và kẻ khác, khoét sâu thêm những vết sưng tấy không ngừng đau nhức. Tôi là kẻ nghiện nỗi đau, nghiện làm tổn thương chính mình một cách tàn nhẫn để thỏa mãn thú vui trải nghiệm kì quái. Tôi là kẻ rất yêu thương chính mình nhưng cũng rất tàn nhẫn với con tim mình. Vô cùng yêu thương, vô cùng tàn nhẫn.

Carmen

Châu Carmen Nguyễn - Business Development & Sales. Với hơn 10 năm làm việc trong lĩnh vực marketing & sales các ngành mẹ và bé, thời trang cao cấp và bán lẻ. Và hơn 5 năm trong hoạt động đào tạo. Là thành viên của The Unbeaten Team (TUT).