Em không muốn xin lỗi cũng không tiếc nuối. Em chỉ trân trọng chuyện của mình như một khoảng đời tươi đẹp đáng ghi nhớ và nhiều yêu thương.
Có những đêm giấc ngủ đi hoang, em lại ngồi một mình nơi ban công nhỏ đếm từng hạt sương đọng trên cành lá.
Em nghĩ về anh, về những tháng ngày ta đã có với nhau, về những sai lầm từng khiến nhau tổn thương thật nhiều. Em đã sai và anh cũng sai. Chúng ta đều mắc phải những sai lầm không nên có.
Nếu em không kiên quyết quay lưng bước đi trong khi anh lặng lẽ đợi chờ em một lần nhìn lại, nếu em không đặt lý trí lên trên con tim thì giờ này ta thế nào? Em không trả lời được và có lẽ anh cũng vậy. Hiện thực vẫn là hiện thực dù chúng không như ta mong đợi.
Thời gian đã cho cả hai ta sự trưởng thành và có thể bước về phía nhau bằng sự bao dung và cảm thông sau ngày em im lặng từ bỏ tất cả sau lưng. Em không nghĩ ta sẽ lại yêu như ngày cũ nhưng sẽ như những người thân với một niềm tin và mối quan hệ bền vững.
Ta lại có nhau như những người bạn tốt, đáng tin cậy và sẵn sàng giúp đỡ. Em tin rằng mỗi chúng ta đều luôn trân trọng điều đó.
Tình yêu ngày xưa từng có đã không còn mà trở thành một loại tình thân không mấy ai may mắn có được. Em hài lòng với điều đó và xem chuyện chúng mình thuộc về hai thế giới khác là điều hiển nhiên. Hợp rồi thì phải tan. Em học cách chấp nhận hiện thực để không tiếc nuối ngày xưa tươi đẹp. Em học cách tha thứ cho chính mình sau nhiều lần dằn vặt vì sai lầm cũ. Em học cách mỉm cười với những điều cuộc sống dành cho em dù chúng tốt hay không.
Anh là người em mãi giữ trong mình những ngày ấm êm và những sóng gió cùng đi qua. Anh khiến em học được cách thứ tha và vượt qua nhiều điều không thể tỏ bày. Chúng ta giờ đã ở rất xa, rất xa nhau nhưng em tin anh vẫn không ngừng mong em hạnh phúc và bình yên.
Sau tất cả, anh có lẽ là người đã yêu em nhiều nhất mà em bỏ lỡ trong lạnh lùng của lí trí. Em không muốn xin lỗi cũng không tiếc nuối. Em chỉ trân trọng chuyện của mình như một khoảng đời tươi đẹp đáng ghi nhớ và nhiều yêu thương.
Carmen