Tôi nghe nói người Nhật có một câu nói vô cùng ý nghĩa là “Nhất kỳ nhất hội” với ý nghĩa rằng trong cuộc đời này, người ta có khi chỉ có một lần duy nhất gặp được nhau thế nên hãy biết trân trọng và giữ gìn điều đó một cách đầy chân thành. Tôi kỳ thực chưa thấy câu nói nào lại mang nhiều ý nghĩa đến thế, dường như mọi chuyện đều gói gọn trong bốn chữ “Ichi go ichi e”.
Tôi từng yêu một người mà đến khi dừng lại, điều duy nhất tôi muốn nói với họ không gì ngoài câu “Ichi go ichi e.”. Nếu phải phân định đúng sai thì có lẽ ngay từ đầu tôi đã sai khi bắt đầu một mối quan hệ với người mà khoảng cách về tư tưởng là quá lớn, đôi khi từ đầu không sai nhưng trong hành trình cùng nhau đã có quá nhiều khác biệt và khoảng cách là điều không tránh khỏi. Tình yêu của tôi cho đến khi dừng lại đều không phải là hết yêu hay trong lòng đã có người khác, chỉ là không còn muốn gắn kết hai cuộc đời với hai luồng tư tưởng quá khác biệt với nhau bởi điều đó thật khó mang lại niềm hạnh phúc nào. Ngay khi rời khỏi tình yêu ấy trong im lặng, trái tim tôi vẫn quan tâm về người kia như chưa từng có điều gì xảy ra. Tình cảm trong tôi chưa hề mất đi nhưng tôi đã nhận ra điều mà tôi dành cả đời này để thực hiện là gì, tôi nhận ra sứ mệnh của mình trong cuộc đời này là một con đường hoàn toàn khác. Tôi đồng ý để người ấy rời khỏi mình. Không có than thở, không có nước mắt mà chỉ có bình thản và chấp nhận mọi chuyện như một điều hiển nhiên phải đến.
Tôi vốn hiểu rõ cơ hội trong đời dành cho nhau là không nhiều. Có những người chỉ một lần vô ý quay lưng mà một đời mải miết kiếm tìm cũng là bóng chim tăm cá, không sao gặp nhau giữa dòng đời hối hả, tấp nập này nữa. Tôi từng mất đi người mình yêu thương chỉ sau một cái quay lưng. Sài Gòn ngõ ngách, biết lối nào mà tìm. Lòng người mất mát, biết ra sao mà bù đắp. Đến khi một người bạn Nhật Bản nói với tôi rằng ở đất nước họ có một câu nói thể hiện những điều tôi nghĩ là “Nhất kỳ nhất hội.” thì tôi vỡ ra rằng người hiểu lý lẽ đó không chỉ có chính mình.
Đối với tôi mà nói, tình cảm không dễ đến nhưng lại dễ mất đi. Chỉ cần một người buông lơi thì mọi thứ đã có thể mất đi. Tôi vốn hiểu rõ chúng ta không thể cưỡng cầu bất kỳ điều gì trong cuộc sống này khi mọi chuyện không thể thuận theo điều ta mong muốn. Duyên nếu đến cho ta một lần gặp nhau thì phận nằm trong tay ai? Một cơ hội đến cho một lần gặp gỡ thì liệu người đời có đủ thấu hiểu hết ý nghĩa câu nói hay đến khi lạc mất nhau mới vỡ ra trong nỗi đau mất mát và trống trải của những đêm buồn?
Tôi tin những người càng đi qua nhiều mất mát sẽ càng biết trân trọng người bên cạnh mình nhiều hơn, dành cho nhau những yêu thương chân thành và không cần một lý lẽ nào giải thích họ cũng có lý lẽ riêng mình để hết lòng vì một ai đó. “Ichi go ichi e” lần tiếp theo tôi nói câu này nhất định phải là hạnh phúc.
Carmen