Khoảng trời ấy không mang cái tên nào, không một hình dáng nào, chỉ là những điều còn lại sau những người đi qua đời nhau.
Hà Nội một ngày mưa, tiết trời cuối thu sang đông bằng những cơn mưa như hờn dỗi mang theo cái lạnh se se báo hiệu một mùa mới sắp đến. Tôi ngồi trong xe, nhìn ngắm những giọt mưa bám lên kính xe nghiêng nghiêng theo chiều gió. Từng ngày như thế lần lượt trôi qua.
Tôi thoáng rung động bởi những xúc cảm đã phai màu, nghĩ về những người đã từng yêu thương hết lòng nhưng nay trở nên xa lạ. Những yêu thương ngày nào nay vụt khỏi tầm tay, trôi theo dòng đời rồi mất hút khỏi tầm mắt dõi theo. Trong tôi không còn nhiều những hình ảnh rõ nét nhưng nỗi nhớ man mác thi thoảng lại tràn về như cơn gió cuối thu hôm nay, mang đến cái rùng mình khe khẽ. Tôi hiểu rõ rằng những yêu thương ngày xưa dù ấm áp đến thế nào thì rốt cục chỉ là một khoảng trời cũ để đôi khi ta nhớ về và mỉm cười cho những niềm hạnh phúc từng có chứ chẳng phải nơi để tìm lại hay xây cho mình một lối đi về. Tất cả nên ngủ yên để đôi khi nghĩ lại ta còn có thể mỉm cười cho những cảm xúc đã qua.
Tôi thường không giữ liên lạc với những người từng là người yêu cũ bởi điều đó là không cần thiết. Tôi cũng không tin lắm về chuyện có thể làm bạn cùng nhau sau một cuộc tình đổ vỡ. Nếu có thể, có lẽ phải rất lâu sau một chuyện tình buồn như thế thì mỗi người mới nhìn nhận đúng và đủ về chuyện đã từng có giữa hai người là thế nào. Có lẽ phải mất một thời gian dài để đi qua những vết thương, nỗi buồn để nhìn nhau như những người bạn.
Tôi thường bước ra khỏi cuộc đời người kia nhanh chóng và gần như biến mất và cũng khiến họ biến mất khỏi cuộc đời mình cho đến ngày số phận cho chúng tôi cơ hội gặp nhau lần nữa hoặc không bao giờ gặp lại. Tôi không muốn bản thân xuất hiện mãi trong đời một người khi cả hai đã chọn cho nhau lối riêng sau những giông bão không thể hàn gắn. Tôi cũng không muốn ai đó cứ hiện hữu mãi trong đời mình như một sự ám ảnh về những nỗi buồn và tổn thương. Tôi có thể gặp lại họ sau một thời gian dài, khi mà những vết thương đã thành sẹo, khi mà những nỗi buồn đã vơi và lòng không còn chất chứa đầy những câu hỏi “Vì sao…?”. Tôi có thể chào, những kỷ niệm đẹp về họ vẫn trong lòng nhưng đến lúc đó thì mọi chuyện thực sự đã kết thúc, đã dừng lại từ rất lâu, tình cảm ngày cũ không đủ để trái tim rung lên một nhịp lỗi. Mọi chuyện đã qua rồi.
Tôi vẫn giữ cho mình một khoảng trời nhớ thương với đong đầy cảm xúc mà mình từng có nhưng chúng không gắn liền với một cái tên hay một gương mặt nào. Thực sự chúng là cảm giác ngọt ngào mà tôi từng cảm nhận dù là thành thật hay giả dối. Chỉ cần giây phút ấy là hạnh phúc thì chúng sẽ luôn là hạnh phúc. Đời người vẫn hạnh phúc nhất là khi chưa biết bị lừa dối và chưa lừa dối. Tôi thường không nhớ được những lý do chia tay hay nỗi buồn, chỉ biết rằng tất cả đã dừng lại khi mà bản thân mình đã cố gắng đến giây phút cuối cùng. Những cảm xúc tốt đẹp từng có, tôi sẽ để chúng ở nơi chúng xứng đáng và ngủ yên. Khoảng trời thương nhớ của tôi là những mảnh ghép đầy sắc màu đẹp đẽ trong những lần yêu tạo nên. Chúng thật lung linh, rực rỡ và xứng đáng cho tôi nghĩ về mỗi khi ngồi một mình trong yên lặng.
Khoảng trời ấy không mang cái tên nào, không một hình dáng nào, chỉ là những điều còn lại sau những người đi qua đời nhau.
Carmen