Tôi không tin rằng người đàn bà nào là bản lĩnh khi đối mặt với việc chồng hay người yêu phản bội dù đó là lần đầu hay thứ n. Làm gì có đàn bà bản lĩnh, chỉ là kinh qua đớn đau nhiều nên chai sạn thôi…!
Tôi đang làm việc ở một thành phố có mùa đông kéo dài sáu tháng với cái giá lạnh vô cùng đáng sợ và tôi phải công nhận rằng nơi này không dành cho một người có sức khỏe kém như mình. Tôi ở cùng nhà với một người bạn hay đúng hơn là một người chị làm cùng ngành. Chúng tôi là những con người đi làm xa nhà nên thấu hiểu cho nhau những cảm xúc cô đơn, trống vắng nơi đất khách quê người.
Chị sống khá hài lòng, mọi thứ gần như ổn định từ công việc, đời sống cá nhân đến chuyện tình yêu xa của chị. Mọi thứ dường như hoàn hảo cho một người phụ nữ gần như không tuổi trong nhiều năm tháng, thời gian đi qua nhưng không để lại dấu vết nào trên gương mặt luôn rạng ngời của chị. Tôi từng mơ ước một cuộc đời như thế cho đến ngày tôi biết rằng để có được bình yên thì người ta phải học được cách đi qua giông bão đời người.
…
Tôi vô tình đọc một đoạn chat ngắn giữa chị và người yêu, tôi bất ngờ khi đọc những câu hỏi của chị như: “Hai người quen nhau bao lâu?”, “Chuyện này kéo dài bao lâu rồi?”, “Anh có mất tiền cho cô ta không?”,..
Buổi chiều hôm đó, chị bình thản ngồi nơi ban công lộng gió uống trà. Hai bàn tay đưa tách trà nâng ngang mặt, cùi chỏ chống lên mặt bàn, ánh mắt nhìn xa xăm vô định. Gió cuối thu mang hơi lạnh thổi từng đợt dài, tung bay mái tóc mềm trong không trung như tấm màn lụa ai khéo dệt bằng tơ trời. Chị thật đẹp, như một bức tranh về người phụ nữ trầm mặc trước những đau đớn đời mình. Đằng sau bờ vai gầy ấy, sâu trong đôi mắt như mặt hồ phẳng lặng ấy, thăm thẳm trong trái tim người đàn bà ấy đang dậy sóng. Những con sóng hung hãn, sẵn sàng nhấn chìm tất cả và xé tan tành những chướng ngại trước khi vùi tất cả mảnh vỡ vào lòng đại dương lạnh lẽo, đen tối.
Người yêu của chị phản bội lại những điều thiêng liêng nhất bởi chính thứ dục vọng tầm thường. Chắc hẳn chị đau nhiều nhưng không khóc, không lộ ra một giọt nước mắt cũng chẳng xuất hiện nỗi buồn nào trên đường nét của gương mặt. Tôi không rõ chị nghĩ gì nhưng chắc hẳn là bão giông trong lòng và tôi thầm nghĩ chị là người bản lĩnh. Chị không la hét, không ầm ĩ, không trở nên mất kiểm soát hay ghê gớm. Chị vẫn là chị, chị của nền nã, của văn minh và của chính mình.
Nhưng tôi thấy chị thở dài khe khẽ, len lén tô lại đôi môi nhợt nhạt bởi không mặn mà trang điểm, những lúc chị nhìn xa xôi với ánh mắt khắc khoải. Nỗi đau có lẽ rất lớn nhưng với chị nó không vượt quá khả năng chịu đựng. Tôi dần hiểu ra, cuộc đời này vốn dĩ sẽ cho ta nếm đủ mùi vị mật ngọt đến chua cay, nếu chúng ta khôn ngoan và học được những bài học tốt thì cuộc đời sẽ cho ta sớm có ngày an yên.
Chị cũng không uống rượu, chị cứ bình thản như thể chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng một lần tôi thấy chị khẽ lau nước mắt vội vàng. Tôi chợt hiểu rằng có những vết thương ngoài da thịt, tuy đau đớn và thành sẹo xấu xí nhưng chẳng thể đáng sợ bằng một trái tim tổn thương được che giấu sau những nụ cười và nét mặt bình thản. Nỗi đau ấy có khi rất kinh khủng, khiến người ta còn chẳng cảm nhận được chúng bỏng rát ra sao hay nhức nhối thế nào. Chỉ biết một điều rất rõ là chúng ăn dần ăn mòn niềm tin, hạnh phúc và sự hân hoan trong cuộc đời.
Người đàn ông của chị, tôi không rõ là người thế nào nhưng đã trả lời từng câu hỏi của chị một cách ngắn gọn và mỗi câu trả lời lại như một nhát dao đâm sâu vào trái tim đã quá nhiều thương tổn. Hẳn là trái tim chị đang gào thét không ngừng vì những vết dao chằng chịt, chồng chéo lên nhau. Nhưng có ai nghe thấy tiếng thét đáng thương ấy đâu, có ai hay biết điều chi đâu,… Tất cả đều nằm trong một nỗi lặng im đến khốn cùng. Có lẽ, con tim chị đã nhiều quá những nỗi đau nên không còn thấy bất ngờ hay shock bởi thói đời đen bạc của đàn ông.
Chị rồi cũng mỉm cười như xưa, ánh mắt vẫn tinh anh như ngày nào, chị vẫn thế. Chị không thay đổi nhưng trong lòng chị, có ai biết điều gì đã mất đi, điều gì đã nhạt phai và điều gì trở thành gỗ đá,…
Tôi không tin rằng người đàn bà nào là bản lĩnh khi đối mặt với việc chồng hay người yêu phản bội dù đó là lần đầu hay thứ n. Làm gì có đàn bà bản lĩnh, chỉ là kinh qua đớn đau nhiều nên chai sạn thôi…!
Carmen