Sau nhiều chuyện xảy ra, tôi không còn thấy hy vọng nào cho mối quan hệ hiện nay giữa mình và người yêu. Dù họ vẫn cố gắng bên cạnh tôi, làm tôi vui bằng cách, chiều chuộng tôi mọi điều nhưng chúng không còn chạm vào trái tim tôi và không lay chuyển cảm xúc của tôi được nữa. Sự rạn vỡ ngày càng rõ rệt cho dù chúng chỉ tồn tại âm thầm trong trái tim tôi.
Tôi nhớ về những ngày mà chưa ai lừa dối ai và chưa ai biết bị dối lừa, những ngày ấy thật hạnh phúc và đẹp đẽ làm sao với những tình cảm chân thành, không đắn đo, không lo nghĩ. Mọi chuyện tốt đẹp như một giấc mơ mà giấc mơ nào cũng đến lúc kết thúc. Hạnh phúc ấy thật ngắn ngủi. Rồi tôi chợt nhớ đến câu hỏi của anh vào thời gian gần đây, anh thường hỏi tôi “Yêu anh không?”. Ban đầu, tôi chỉ cười và cho rằng anh đang đùa nhưng mọi thứ không đơn giản là một trò đùa khi gần như ngày nào anh cũng lặp lại câu hỏi ấy và lần nào tôi cũng trả lời “Có”. Tôi trả lời như một phản xạ có điều kiện, không cần suy nghĩ, không có cảm xúc như thể nó là điều gì đó rất thản nhiên. Câu trả lời ấy không còn mang một chút cảm xúc hay dựa trên liên kết với mối quan hệ hiện tại, nó như một đáp án của bài toán và rằng phải trả lời phải như thế.
Tôi nhận ra mình không còn mong chờ về một tương lai cho cả hai, không còn nghĩ nhiều về ngày mai, về những dự định lâu dài cùng anh nữa. Những điều tồn tại ở giây phút này chỉ có giá trị ở giây phút này, còn lại đều không khiến tôi bận tâm. Tôi vẫn cư xử với anh như trước đây, vẫn bận tâm, vẫn những câu hỏi đó nhưng chỉ tôi mới nhận ra trong những lời nói ấy không còn đong đầy quan tâm hay yêu thương nữa. Đàn ông thật lạ, khi người phụ nữ bên cạnh hết lòng yêu thương thì chẳng biết quý trọng, đến khi sai lầm và đánh mất đi tình yêu thì lại quay về mong tha thứ và quan tâm người phụ nữ mà cõi lòng đã chết lặng tự khi nào. Tôi tự hỏi đàn ông nghĩ gì và liệu họ có hiểu rằng khi người phụ nữ đã lạnh lẽo cõi lòng thì đốt bao nhiêu củi mới sưởi ấm con tim băng giá ấy? Không có đống củi nào sưởi ấm được con tim đã chìm trong băng giá do chính người đàn ông họ yêu thương mang đến, cho dù đống lửa ấy cho người đàn ông kia thắp nên. Đều là vô ích.
Tôi tự thấy mình trở thành một con rối của lý trí trong mối quan hệ của mình. Khi bên cạnh anh thì tôi có thể ra sức quan tâm hay nũng nịu như những người yêu nhau thật sự và điều đó khiến anh tin rằng trong lòng tôi vẫn còn dành cho anh một vị trí quan trọng. Tôi nhận thấy mình dần lơ là trong từng suy nghĩ, tôi không còn nghĩ về anh thường xuyên, những ý nghĩ đôi khi lướt qua rất nhanh và không rõ nét để tôi có thể phác họa chúng thành bất kỳ điều gì rõ ràng. Tất cả trở nên mờ nhạt như làn khói quẩn quanh mặt hồ sẽ nhanh chóng biến mất khi mặt trời xuất hiện.
Có lẽ tôi nên dừng mối quan hệ với anh lại nhưng chính tôi cũng không hiểu vì lí do gì mà chưa rời khỏi anh lúc này. Do thói quen ư? Do sợ cô đơn ư? Do yêu ư? Do…? Tôi không chắc chắn điều gì, tôi lại càng không muốn mạo hiểm điều gì. Mọi chuyện chỉ là cảm giác chơi vơi trong lúc này giống như khi đứng trên cầu và chuẩn bị chơi trò bungee. Tôi không tìm ra cho mình lý do nào đủ lớn để dừng lại nhưng lí do để có thể tiếp tục mối quan hệ như từng có thì tôi cũng chẳng có. Tôi không bước tới cũng chẳng bước lùi. Tôi như bị mắc kẹt, mắc kẹt giữa chính những cảm xúc và suy nghĩ rối rắm của mình. Điều đó khiến trái tim và suy nghĩ của tôi như vướng vào một mớ bòng bong mà mãi vẫn không tìm ra đâu là nút thắt. Tôi như quẩn quanh trong mê cung không lối thoát suốt nhiều ngày tháng.
Tôi có lẽ đã buông lơi tình yêu ấy, nếu mối quan hệ là một sợi dây mà mỗi người nắm giữ một đầu thì tôi chỉ còn chút nắm giữ rất ư hững hờ trên đầu ngón tay. Có khi chỉ cần chút rung động nhẹ từ bên kia cũng có thể khiến đầu dây tuột khỏi bàn tay từ lâu không còn hân hoan gìn giữ điều gì. Tôi khiến mọi thứ không còn quá quan trọng, sự mong chờ cũng theo đó mà tắt lịm, những điều còn lại chỉ là chút thói quen và vai diễn hời hợt của một trái tim đã đóng băng.
Tôi tìm cho mình những điều mới mẻ và buộc bản thân tập trung vào chúng để không còn thời gian dành cho anh hay suy nghĩ về anh. Bằng vô thức hay cố ý thì điều đó cũng khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, và tôi luôn biết rằng đến một lúc nào đó sẽ chẳng còn sợi dây nào để bận tâm rằng có cần nắm giữ nữa hay không. Có lẽ điều tôi muốn tránh né là việc thay đổi đột ngột và tôi chắc hẳn bản thân không phải là người duy nhất. Mọi việc đều cần quá trình, ngay cả khi chọn rời xa một người.
Tôi biết rằng mình đã chọn rời xa từ rất lâu chỉ là bản thân đã không nhận ra điều đó trong suốt thời gian dài, cho đến ngày tôi không còn nhìn thấy sự hiện diện của anh trong cuộc sống của mình. Tôi đã đi đủ xa để dừng lại một mối quan hệ mà ở đó, hạnh phúc đã sớm rời bỏ tôi đi rồi.
Carmen