Mỗi người giờ đây nhìn nhau nhưng khoảng cách giờ là dòng sông. Đôi kẻ đôi bờ xa cách.
Rồi sẽ đến ngày mà bạn gặp lại người-từng-yêu, người mà chính bạn cũng không nghĩ còn có thể nhìn thấy nhau thêm lần nữa giữa cuộc đời ngược xuôi không ngừng. Thế nhưng, lúc nào đó sợi dây duyên nợ sẽ đưa hai người về đối mặt nhau trong phút giây không ngờ.
Tôi gặp lại người yêu cũ một cách không ngờ, cũng không nghĩ đến cuộc hẹn bất chợt nhưng lại tự nhiên như cái cách mà trước kia mọi việc bắt đầu. Hơn hai năm không gặp, cả hai đã khác. Người kia đã có gia đình, tôi vẫn sống đời độc thân như vốn dĩ thời gian không hề đi qua cuộc đời này.
Chúng tôi nhìn nhau, dành cho nhau những câu hỏi thăm. Từng lời nói vẫn chất chứa quan tâm, có chút tiếc nuối, có chút gì đó nhưng tất cả đều kiềm nén dưới vẻ mặt bình thản của mỗi người. Mỗi người giờ đây nhìn nhau nhưng khoảng cách giờ là dòng sông. Đôi kẻ đôi bờ xa cách.
Cuối cùng, những người có duyên được bên nhau nhưng rời xa nhau chỉ có thể dành cho nhau những ánh mắt chứa chan đến thế trong ngày tái ngộ. Rốt cục, chỉ còn lại ánh mắt chứa chan niềm tiếc nuối không nguôi.
Carmen