Chuyện can đảm đôi khi đã khó nhưng can đảm hơn thì lại là một chuyện khác…!
Tôi từng mang lòng cảm mến một người bạn, một người mà tôi đã phải quan sát rất lâu để biết rằng nụ cười của họ khiến tôi nhớ mãi không quên, cách họ nói chuyện cũng khiến tôi vui vẻ suốt thời gian bên cạnh nhau. Có những điều thật nhỏ nhặt nhưng tôi lại đem lòng thương mến chính những điều đó từ họ.
Tôi biết mình không thể đi xa hơn với họ bởi giữa chúng tôi có quá nhiều điều khác biệt. Có nhiều chuyện, nhiều điều dù cho cố gắng thêm bao nhiêu cũng không thể thay đổi hay khác đi. Điều duy nhất tôi có thể làm là nhìn thẳng vào sự thật để đối mặt với chúng và đi qua như một điều hiển nhiên dù lòng có hay không dậy sóng. Cuộc sống nhiều chuyện chúng ta dù có muốn chọn lựa cũng không có chọn lựa nào khác ngoài con đường duy nhất. Lúc đó, lòng người dù có can đảm hay không cũng không còn là một chọn lựa.
Tôi vẫn mong có thể nhìn thấy nụ cười ấy thêm nhiều lần nữa, vẫn hy vọng có thêm nhiều lần được ở bên trò chuyện. Và đôi khi để có thể có được những điều đó thì tôi phải đánh đổi bằng những điều khác – cơ hội thổ lộ tình cảm của mình với họ. Tôi sợ khi nói ra tình cảm của mình thì đó chính là lúc tôi mất đi người mình thương mến bởi con đường cho tôi đến bên họ sẽ tan biến vào hư không như chưa từng tồn tại.
Sau cùng, tôi nhận ra cho dù có can đảm hay không, có khó khăn hay không hoặc thậm chí phải cần nhiều can đảm hơn, nhiều khó khăn hơn thì nó cũng không khác nhau khi mà tôi chỉ có một chọn lựa duy nhất. Bởi có một điều không bao giờ thay đổi chính là “Nếu bạn không có can đảm nói ra tình yêu của mình thì bạn phải can đảm hơn để nhìn họ yêu người khác.”. Tôi cũng là vì không muốn mất một người bản thân hết lòng quý mến nên đành chọn con đường khó hơn, can đảm hơn để có thể từng ngày qua nhìn họ yêu một người khác, bên một người khác – không phải tôi.
Vì không thể chọn can đảm, tôi đành buộc mình can đảm hơn như một thú đau thương gặm nhấm trái tim mình qua mỗi lần bình minh đến…
Carmen