Thế nên hãy thả lỏng và chân thành với từng giọt nước mắt lẫn nụ cười của bản thân.
Trước kia, tôi luôn luôn tìm cách kiềm chế cảm xúc của mình. Bất kể là vui hay buồn, tôi cũng không biểu lộ điều đó một cách thật sự. Những gì người khác thấy nơi tôi chính xác là những gì tôi muốn thể hiện. Dần dần, tôi như một diễn viên chuyên nghiệp trung thành với những vai diễn khác nhau trong những vai trò khác nhau.
Cũng nụ cười đó, ánh mắt đó, niềm hân hoan đó, cử chỉ đó như một sự lập trình. Chúng lần lượt lặp đi lặp lại nhưng khéo léo và linh hoạt đến mức không ai nhận ra chúng không hề chứa một chút cảm xúc nào.
Một thời gian dài trôi qua, có thể là vài năm, tôi chợt nhận ra mình không còn thật sự cảm thấy được điều gì nữa. Tôi gần như không thể khóc, không thấy rung cảm cũng không còn cảm nhận được sự ấm áp hay chân thành từ người khác. Tôi nhận ra cảm xúc của bản thân đã trở nên dị dạng sau nhiều năm tháng gò bó giữa gông xiềng tâm lý.
Tôi học cách thả lỏng cảm xúc. Tôi cho phép mình được khóc khi đau, khóc khi đồng cảm với nỗi đau và vui cười khi hạnh phúc. Tôi không cố gồng mình vì vẻ mặt lạnh lùng mà tôi cho phép mình mủi lòng trước những tổn thương của người khác.
Tôi nhận ra rằng chỉ có cảm xúc chân thành mới đưa bạn đến với niềm hạnh phúc thật sự. Những nỗ lực để kiềm hãm cảm xúc bên trong sẽ khiến bạn đánh mất khả năng tìm đến giá trị bên trong chính mình – cội nguồn của hạnh phúc.
Thế nên hãy thả lỏng và chân thành với từng giọt nước mắt lẫn nụ cười của bản thân.
Carmen