Sau cùng thì mình cũng chấp nhận rời đi, buông tay khỏi những điều không ngừng níu giữ. Vẫn biết là yêu, là thương, là nhớ nhung lẫn mong chờ nhưng điều gì phải đến rồi sẽ đến.
Mình đã đi quá sâu trong mối quan hệ ấy. Trong thứ tình yêu gần như đơn phương ấy mình đã có thể đi rất xa. Quãng đường ấy xa đến mức mình từng nghĩ sẽ không bao giờ quay lại, từng nghĩ chỉ có thể bước tiếp về phía trước. Nhưng thật ra, đó chỉ là sự cố chấp của trái tim mà thôi.
Khi đến một giới hạn nào đó người ta sẽ tìm được cách thoát ra hoặc dừng mà không quá khó khăn. Như việc mình quyết định rời đi và buông tay. Hóa ra, lối ra luôn ở ngay trước mắt chỉ là bấy lâu nay đã vì cố chấp đến độ mù quáng mà thôi.
Tình yêu không có đúng hay sai. Mỗi thời điểm, chúng ta luôn có lý lẽ cho riêng mình. Sau cùng, điều quan trọng nhất chính là quyết định đi theo con đường nào. Trong tình yêu thì thú đau thương là có thật và không phải ai cũng đủ can đảm để một lần nếm trải.
Ngày hôm nay, em cất anh vào ngăn kéo mang tên Ký Ức. Những kỉ niệm, những yêu thương đã từng xin chôn vào lòng đất để khi xuân đến khu vườn lại rộ sắc hoa.
Good bye, my guy.
It’s too good at good bye. It’s sad but true.
Carmen