Vốn dĩ không hề tồn tại chuyện “đúng người, sai thời điểm” hoặc “sai người, đúng thời điểm”. Đúng là đúng, còn một khi đã sai là sai hết thảy.
Bạn cứ sống và trải nghiệm để đến ngày bạn gặp người dành cho bạn thì bạn sẽ nhận ra họ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cái nhìn đầu tiên không phải là một cách nói khác về “tiếng sét ái tình” mà chỉ là ấn tượng ban đầu trong lần gặp gỡ. Và tôi đã gặp người đàn ông ấy trong một cuộc hẹn đầy bất ngờ bởi trong cuộc hẹn ấy, họ chỉ là thành phần phụ mà thôi.
Tôi đã theo đuổi người đàn ông đó bằng tất cả khả năng của mình từ sự hài hước đến những vấn đề hóc búa. Tôi đã nỗ lực bằng nhiều cách, trong đó việc học hỏi là điều không thể thiếu. Tôi đã hạ mình để bày tỏ tình cảm của bản thân trước những sự dửng dưng xen lẫn vô tâm của họ.
Tôi vốn dĩ biết rõ trong mắt họ không hề có tôi tồn tại nhưng lần này tôi đã chọn cố chấp bước tới mà không màn đến những điều lí trí cảnh báo. Tôi muốn một lần để cảm xúc làm chủ, một lần để bản thân được cảm nhận những điều tự nhiên nhất mà không bị lí trí can thiệp. Tôi đã hành động một cách khác hoàn toàn với tôi trước đây.
Tôi biết rõ đâu là giới hạn. Chúng như con hào sâu đầy cá sấu hung hãn còn trái tim tôi là kẻ mơ mộng lạc đường giữa mê cung tình ái bị cô lập hoàn toàn với lí trí ở phía bên kia bờ thực tế. Trên ốc đảo của sự si mê ấy, trái tim chẳng thể gây ra hậu quả nào ngoài việc trở nên quá mỏi mệt vì mãi kiếm tìm một nụ cười, một cái hôn hay một vòng tay ấm áp từ người đàn ông ấy. Tôi đặt trái tim mình vào giữa mê cung ấy để cảm xúc được một lần đi hoang và cũng là một quyết định đầy lí trí. Bởi bên ngoài ranh giới ấy là những điều cần gìn giữ mà con tim đôi khi mù quáng chẳng còn nhận ra. Tôi muốn bảo toàn cho mọi chuyện.
Tôi đã không ngần ngại đặt sự ngại ngùng qua một bên để nói rằng tôi quan tâm họ đến dường nào và tôi tha thiết bên cạnh họ ra sao. Vẫn biết sẽ chẳng nhận lại điều gì nhưng tôi đã không thể dừng lại những hành động của bản thân.
Mọi chuyện luôn diễn ra theo cách chúng cần diễn ra hoặc chính xác hơn là mọi chuyện luôn diễn ra theo cách chúng ta nghĩ. Và chúng ta đã hiện thực hóa chúng một cách vô thức mà không nhận ra.
Tôi thôi nói những lời dịu dàng, thôi hỏi han, thôi làm phiền bằng mấy chuyện nhỏ nhặt hàng ngày. Tôi thôi làm người đàn ông ấy khó chịu. Bởi tôi biết họ chẳng hề bận tâm hay thích thú với tình cảm mà tôi đang có. Tất cả như con đường một chiều vậy. Đi mãi không quay lại.
Tôi luôn cho rằng tình cảm chân thành chính là bản thân thấy vui khi có thể khiến đối phương thấy vui hay có thể khiến đối phương cảm thấy tốt hơn bằng hành động của chính mình. Ngay cả khi việc khiến đối phương thoải mái hơn là quyết định từ bỏ mọi nỗ lực theo đuổi của tôi thì tôi vẫn sẵn sàng chấp thuận.
Tôi chọn từ bỏ. Tôi dừng lại. Tôi quên đi.
Người đàn ông ấy sẽ sớm quên đi những quan tâm tôi từng dành cho họ.
Còn tôi quên đi chính mình trong những ngày lạc lối giữa mê cung ảo ảnh.
Bạn có thể gặp người bạn đã dành cả khoảng thời gian dài để chờ đợi. Chỉ tiếc là bạn đến muộn chuyến tàu của yêu thương.
Bạn không thể đón tàu hỏa ở sân bay cũng như không thể lên chuyến tàu đã khởi hành. Dù ra sao đều là một sự tiếc nuối.
Đúng hay sai đôi khi là chuyện của hai người nhưng nuôi dưỡng những cảm xúc đong đầy chỉ cần một người.
Bạn có thể trồng một cái cây hôm nay. Rồi về nhiều năm sau có thể ngồi an nhiên dưới bóng mát mà uống trà.
Bởi yêu thương đôi khi không cần sự góp sức của hai người.
Carmen