Một người để tôi nghĩ về với một cảm xúc mãnh liệt hơn bao giờ hết nhưng không bao giờ bước đến gần thêm một lần nào nữa.
Tôi gọi là người đàn ông ấy thay vì anh ấy như tôi từng gọi những người bạn trai trước đây. Vì sao? Vì người đàn ông ấy chỉ có thể là họ, là chính họ và không thể nhầm lẫn với bất kỳ ai khác dù giữa đám đông nhộn nhạo.
Tôi thường hay quan sát người ấy từ xa một cách kín đáo. Tôi giữ điều đó như một bí mật cho riêng mình. Tôi nghĩ về người ấy trước khi ngủ và ngay khi thức dậy. Cho đến một ngày, tôi nói với người ấy về mối quan tâm của mình.
Người đàn ông ấy bình thản lắng nghe và cho tôi biết rằng họ đã biết điều đó từ trước nhưng không hề bận tâm.
Tôi vẫn quan tâm theo cách của tôi. Đứng từ xa quan sát và chẳng làm gì cả. Bởi tôi chẳng thể làm gì khi khoảng cách giữa hai người là không thể thu hẹp.
Tôi chưa từng có thần tượng nào và không có chủ nghĩa thần tượng. Tôi không xem người đàn ông ấy như một kiểu thần tượng bởi tôi hiểu rõ cảm xúc của mình hơn ai hết. Người đàn ông ấy cho tôi những cảm xúc chưa từng có trước đây. Họ khiến tôi thật sự muốn trở thành một người đàn bà thay vì sự kiên quyết và cứng rắn hiện có.
Giữa người đàn ông ấy và tôi là những điều thật-như-không-thật. Tất cả không phải tương tác vật lý hay người ta thường gọi là physical nên chúng không thể nói là thật sự tồn tại (reality).
Và tôi dần nghĩ rằng tôi đang đưa mối quan tâm của mình vào một thể loại nào đó thật khác biệt mà tôi chưa từng có trước đây. Người đàn ông ấy chỉ để nghĩ về chứ không bao giờ thuộc về và tất cả điều về họ là sự quan tâm bí mật của tôi.
Một người để tôi nghĩ về với một cảm xúc mãnh liệt hơn bao giờ hết nhưng không bao giờ bước đến gần thêm một lần nào nữa.
P.S:
Thật ra, tôi quen được theo đuổi và đây là lần đầu tiên tôi phải thú nhận với ai đó rằng tôi thật sự quan tâm đến họ.
Carmen