An nhiên mà sống. Mọi chuyện rồi sẽ qua.
Chuyện của người ấy và tôi cũng kết thúc trong im lặng. Người ấy chỉ nói được đôi lời cùng vài lí do. Trái tim tôi đóng băng ngay khoảnh khắc ấy. Tâm hồn như tan thành tro bụi cùng một nỗi đau không thể diễn tả thành lời.
Sau đó, đã chẳng có sau đó. Chỉ có chuỗi ngày trống rỗng không biết làm gì cho lấp đầy lòng mình. Nước mắt không chảy nhiều như thuở mười tám đôi mươi mà lặng lẽ nuốt vào lòng. Không có gào thét, không có những dòng tâm trạng dài dằng dặc trên mạng xã hội. Tất cả gom vào một nỗi lặng im đến tàn nhẫn.
Tôi gần như không thể chấp nhận và tôi buộc mình phải học cách quen dần với hiện thực. Không còn những tin nhắn hàng ngày. Không còn những lần hẹn hò đầy háo hức. Chỉ còn những tiếng chuông thông báo tin nhắn mà nghẹn lòng. Tôi học cách bỏ qua anh khi đọc những dòng tin trên mạng xã hội. Tôi học cách bỏ qua anh khi nick anh hiển thị một chấm xanh nho nhỏ. Nhưng tôi vẫn dùng những món đồ từ anh.
Thời gian đi qua, rồi đến lúc mọi chuyện cần khép lại, lòng người cũng cần dọn dẹp lại như khu vườn tan hoang sau cơn giông tố. Tôi cất đi những đồ vật liên quan đến anh. Món quà sinh nhật nho nhỏ, chiếc nhẫn bạc anh đeo, headphone anh tặng khi tôi làm hỏng headphone,… Tất cả được cất vào một ngăn kéo nhỏ mà khi đóng lại người ta có thể nghe tiếng gỗ va vào nhau đanh gọn như một nhát búa đóng mạnh.
Tôi không còn hối hả hay nao lòng khi nghe tiếng chuông thông báo, không còn nghèn nghẹn khi lướt qua những dòng tin của họ, không còn và không còn,…
Ai rồi cũng phải đi qua đời một ai đó, chỉ xin người đi khẽ bước và người ở chớ quá u sầu. Bởi cuộc đời chỉ là những chuyến xe, hành trình của mình đâu thể buộc ai theo cùng cả đời.
Dù có đau lòng, dù có tổn thương hay dù có yêu thương đến tận cùng thì ngày chia li là ngày sẽ đến. Chỉ cần lòng mình an nhiên thì mọi chuyện rồi sẽ qua,. Lòng mình dọn dẹp lại cũng như khu vườn, rồi sẽ xanh tốt chờ một mùa xuân mới với hoa thơm cỏ lạ và những cánh bướm lại dập dìu đón đưa.
An nhiên mà sống. Mọi chuyện rồi sẽ qua.
Carmen