Một buổi xem phim – Phần 2

0

Đây là một mẩu chuyện nhỏ trong mối quan hệ giữa tôi và người ấy. Một mẩu chuyện nhỏ trong hàng ngàn mẩu chuyện khác. Đó chính là một buổi xem phim.

Một lần chúng tôi đi xem phim, tôi chụp lại vé xem phim với nền là lưng anh ấy. Anh hỏi tôi rằng “Sao em lại chụp?”. Dù lời lẽ nhẹ nhàng nhưng tôi đã rất bực tức dù không biểu lộ ra ngoài. Trong một giây phút, tôi đã muốn bỏ về, mặc kệ anh ta ở lại với bộ phim siêu anh hùng chết tiệt ấy!

Nhưng tôi đã không làm như thế, tôi đã ở lại xem cùng anh hết bộ phim với vài cảnh hài hước nhưng chẳng chút ấn tượng. Anh biết tôi không được hài lòng, nên đã ra sức dỗ dành, hôn lên má, vuốt tóc và những cử chỉ nhẹ nhàng để xoa dịu tâm trạng lúc ấy của tôi. Tôi mặc kệ, cứ lạnh nhạt như thể chẳng có điều gì xảy ra.IMG 0401 1024x683 - Một buổi xem phim - Phần 2 - viet-lach, chuyen-cua-mua-he

Tôi biết rõ rằng anh đang có một mối quan hệ khác và tôi vẫn không thể lí giải được vì sao có thể chấp nhận tha thứ với những lời hứa hẹn ở thời điểm đó. Mọi chuyện dường như thật khó giải thích bởi đó không phải là tính khí của tôi nữa!

Rồi chuyện cũng qua, tôi cũng nói chuyện với anh và rồi tôi cũng chọn cho mình một con đường khác. Một con đường mà tay thôi trong tay, bước chân lẻ loi từng ngày trên phố đông. Tôi biết mình đã chọn đúng chỉ là có chút đau lòng. Mọi chuyện đã chẳng dễ dàng như kể một câu chuyện.

Tôi không đến rạp chiếu phim đó lần nào nữa. Tôi không muốn hình ảnh ngày cũ lại quay về trong lòng, chuyện qua nên cho qua. Tôi cần đi về phía trước với những niềm tin và hy vọng thay vì ngoái nhìn về quá khứ.

Tôi chưa quên người đó. Tuy không còn tự hỏi vì sao thời điểm đó có thể chịu nhiều buồn bã, nhiều thiệt thòi đến thế vì một người không chân thành nhưng tôi lại mất đi phần nào niềm tin vào tình yêu. Có lẽ, đó là cái giá phải trả cho việc chọn nhầm người.

Hạnh phúc chỉ có một, nhưng những cái tương tự thì vô số.

Câu nói của một người nổi tiếng mà tôi chẳng nhớ nổi tên nhưng chúng không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu tôi như thể một đoạn băng cũ nhàm chán.

Và thời gian vẫn là thứ tàn nhẫn nhất nhưng hữu ích trong trường hợp của tôi. Vết thương rồi cũng lành dù sẹo chằng chịt và người rồi cũng nhạt nhòa dù có đau đến đâu, có thương đến mấy. Thời gian mang tất cả lùi vào miền hư vô.

Tôi vẫn miệt mài đi về phía trước dù một mình, dù lạnh lẽo, dù cô đơn. Khi mất mát quá nhiều, người ta chẳng muốn bù đắp thêm nữa!

Carmen

Châu Carmen Nguyễn - Business Development & Sales. Với hơn 10 năm làm việc trong lĩnh vực marketing & sales các ngành mẹ và bé, thời trang cao cấp và bán lẻ. Và hơn 5 năm trong hoạt động đào tạo. Là thành viên của The Unbeaten Team (TUT).