Ngồi xem lại ảnh trong điện thoại để xóa bớt những ảnh không cần thì mình gặp lại mấy dòng tin nhắn ngày cũ. Chuyện chưa phải quá lâu nhưng cũ là cũ.
Lúc đó, mình hay đi công tác xa. Mỗi sáng đều được nhận một dòng tin nhắn nhắc đi làm vì có người sợ mình lạ nơi khó ngủ thì sáng sẽ không dậy đúng giờ. Mỗi sáng đều như vậy cho đến khi mình thêm hai chữ “đã từng” vào tên người ấy. Người yêu trở thành người-đã-từng-yêu.
Tiện tay kéo xuống thì có thêm mấy ảnh tin nhắn khác được lưu lại. Mình đọc lại trong im lặng. Mình chỉ lưu lại những điều ngọt ngào như một thói quen. Mình nhớ lại những lúc đã vui vẻ bên nhau, nhớ những mẩu chuyện cười hay lúc người ấy làm nũng. Cảm giác đều là xứng đáng nhưng không tiếc nuối. Chỉ là nhớ lại những khi mình đã có thể cười rất vui vẻ, lòng mình bình an không nghi ngờ những chuyện người khác âm thầm giấu diếm. Mình đã tin tưởng đến thế chỉ là chọn nhầm người để tin.
Rồi mọi thứ cũng đi qua, quá khứ là để theo gió mùa đông mà cuốn đi chứ chẳng phải khiến lòng mình cứ vương vấn thêm nữa!
Mình lặng lẽ xóa đi những dòng tin ngọt ngào ngày xưa. Có nhiều điều cần dọn dẹp để có thêm chỗ mà chờ đón những điều mới mẻ hơn sẽ đến.
Tâm hồn như một khu vườn, hãy chăm sóc khu vườn ấy thật tâm bởi ngày nào đó bạn sẽ nhận lại đầy hoa tươi xinh đẹp vô cùng và có khi là một chàng trai đang chờ ngoài cánh cổng.
—–
Long time ago.
Carmen