Nhiều người vẫn nói cuộc sống chung trong hôn nhân khiến tình yêu trước đó lụi tàn. Nhưng liệu có đúng không? Cá nhân Carmen thì không nghĩ như thế!
Người bạn cùng nhà hay chính xác là cùng phòng tiếp theo là một người bạn. Với người bạn này, cả hai đã có quá trình học cùng nhau, trở thành bạn thân và cùng nhau vượt qua một số mâu thuẫn (có thể nói là không nhiều người chấp nhận) trong gần mười năm.
Lần này, Carmen đi làm tại Hà Nội và hay ho ở chỗ là Carmen làm cùng người bạn này. Tức là, cả hai gặp nhau gần 24 giờ/ngày. Điều này là điều tương đồng nhất với các cặp đôi sống cùng nhau khi bắt đầu hôn nhân.
Từ hai người quan tâm nhau trở thành sống cùng, bên nhau hầu hết thời gian trong ngày sẽ dẫn đến nhiều điều nhàm chán và sẽ không ít sự khác biệt dẫn đến một số khúc mắc không tránh khỏi. Điều này được người bạn và Carmen nhìn nhận rõ ràng rằng: mỗi người cần hiểu rõ trách nhiệm của mình và nhận sai với người còn lại.
Công việc nhà được phân chia và mỗi người sẽ làm tốt phần việc của mình hoặc đôi khi sẽ được người kia hỗ trợ khi có những tình huống cấp bách. Và những rắc rối nho nhỏ sẽ luôn được xử lí theo cách thích hợp là nhận sai và chấp nhận những hệ lụy của việc mình làm chứ không đưa mọi thứ đến cao trào và tranh cãi phi lí.
Nghe qua thì có vẻ đơn giản vì gần như là một câu chuyện giữa hai cô gái nhưng chính vì là hai cô gái nên sẽ dễ xảy ra tình huống/suy nghĩ tủn mủn. Thế nên, Carmen cho rằng đây là tình huống gần nhất với một cuộc hôn nhân.
Điểm duy nhất khác nhau chính là sự thấu hiểu, cảm thông và quan tâm giữa hai người. Trong tình yêu, người ta hay mù quáng, để tình yêu dẫn dắt mà không nhìn thấy những điểm không phù hợp (đơn giản là dễ dãi bỏ qua vì yêu chứ không phải không nhìn thấy!). Còn trong mối quan hệ này thì cả hai có thời gian dài làm bạn nên hiểu rõ tính cách, cách ứng xử và tiên liệu được phản ứng của đối phương trong các tình huống nên các xung đột gần như được kiểm soát ở mức tối thiểu.
Bởi ai cũng có những ngày mỏi mệt và muốn giữ cho mình một không gian riêng để suy nghĩ. Và đó chính là khi sự nũng nịu, đòi hỏi không thích hợp, chúng ta nên thay vào đó đó là sự thông và đồng cảm với người kia. Hoặc đôi khi, biết rằng bản thân muốn nghỉ ngơi nhưng vẫn có thể chiều lòng một chút để đi ra ngoài dạo cùng nhau.
Hầu hết mẫu thuẫn chính là chúng ta không thể hiểu được/hiểu không đúng điều đối phương muốn. Và khoảng cách này ngày càng rộng ra, khiến mỗi người thấy lạc lõng ngay khi bên cạnh người kia.
Ở cuộc sống chung này, Carmen học được cách cân bằng giữ sự thoải mái và trách nhiệm, sự hòa hợp trong ứng xử với đối phương. Và ngoài mối quan hệ chung nhà còn là bạn thân nên chất lượng cuộc sống lần này được đánh giá khá cao.
Ở thời điểm hiện tại, Carmen có cuộc sống chung với một người bạn khác. Tuy không làm chung công ty nhưng chung ngành và có nhiều điểm tương đồng trong cách nhìn nhận về vấn đề xã hội (phát triển bản thân, sự nghiệp, định hướng,…).
Thời điểm hiện tại thì 100% thời gian Carmen ở tại nhà (làm việc tại nhà theo chỉ thị 16 của chính phủ). Và việc chia sẻ không gian chung là điều quan trọng khi cả hai cùng làm việc, những cuộc họp online cùng lúc (cần có giải pháp về thiết bị, điều chỉnh các yếu tố không gian, âm thanh cho hợp lí,…).
Bên cạnh đó thì việc trao đổi các vấn đề hàng ngày theo chiều hướng tích cực và những định hướng, đóng góp mang tính xây dựng cũng giúp mỗi cá nhân nhìn nhận về bản thân chính xác hơn và có những điều chỉnh phù hợp. Điều này giúp Carmen có thêm nhiều nhận định rõ ràng và hữu ích trong việc hiện thực hóa những kế hoạch cá nhân.
Việc sống chung với người có năng lượng tích cực là một trong những giá trị cộng thêm vô cùng quan trọng trong cuộc sống cá nhân. Điều nay sẽ giúp bạn tốt lên mỗi ngày và dễ dàng đạt được mục tiêu cá nhân hơn.
Carmen thấy rất hài lòng về chất lượng cuộc sống hiện tại và rõ ràng đây là lần sống chung mang lại nhiều giá trị cộng thêm cho cá nhân.
Sau nhiều lần sống chung với nhiều người khác nhau, Carmen nhận ra rằng chất lượng cuộc sống chung không phụ thuộc vào việc bạn dành bao nhiêu tình cảm cho người kia hay là loại mối quan hệ nào. Điều quan trọng chính là mỗi người biết rõ trách nhiệm, giới hạn của bản thân và sự quan tâm, hỗ trợ lẫn nhau trong cuộc sống chung đó.
Để làm được điều này, thì mỗi người cần có quá trình hiểu rõ chính mình, ý thức được hành vi ứng xử của bản thân có tác động ra sao với đối phương và có tinh thần xây dựng để có thể lắng nghe và cảm thông tốt hơn. Mà điều này thì khó lòng đạt được khi người ta bị dopamine và những thứ hormoon tình yêu chi phối (điều này giải thích cho vì sao khi yêu mọi thứ đều hồng còn hôn nhân thì xám xịt).
Từ mục đích đó, mỗi người sẽ nhận thức việc đóng góp những tác động tích cực để cuộc sống chung ấy mang lại nhiều giá trị hơn, chứ không đơn thuần là một phép tính (đại số) là 1+1=2.
Việc sống chung với ai không quan trọng bằng việc bạn sống cùng họ như thế nào! Bởi nếu không thể hòa hợp với đối phương, thì dù là bạn thân, người thân hay người phối ngẫu đi nữa, bạn cũng khó có được cuộc sống như mong muốn. Chưa nói đến việc nâng cao chất lượng cuộc sống và phát triển bản thân cùng nhau trong thời gian dài.
Hãy sống cùng người có thể giúp bạn tìm đường đến thiên đàng chứ đừng vùi mình bên kẻ đưa bạn để cửa địa ngục.
Carmen